Một người bạn của tôi đột nhiên gần đây nổi hứng tổ chức một buổi bán đấu giá. Mang đống tài sản đã tích cóp cả nửa đời ra để bán đấu giá. Nhiều người cho rằng, cậu ấy sắp rời khỏi nơi sinh sống hiện tại.
Nhưng không phải vậy. Cậu ấy đã nói cho tôi biết suy nghĩ của cậu ấy. Nếu như một chiếc bút cũng được coi là một món đồ. Thì cậu ấy có tới 15,000 món đồ. Giờ đây, cậu ấy muốn số lượng đó giảm xuống chỉ còn 150 xem sẽ như thế nào.
Đối với nhiều người, cuộc sống là một quá trình phát sinh hết sức tự nhiên. Đi học, thi đại học, làm việc, kết hôn và sinh con. Mọi việc đều thuận lợi và suôn sẻ giống như một kịch bản đã được dàn dựng trước.
Tiền tài, của cải càng nhiều càng tốt. Quyền lực càng lớn càng tốt. Thành công càng nhiều càng tốt. Điều này dường như quá phù hợp với bản tính của chúng ta. Khiến chúng ta cứ đi theo con đường đó. Trong lòng ngâm nga khúc ca “cảm giác này đúng rồi”. Không hề hoài nghi sống như vậy có vấn đề gì không?
Đại não thực ra là một tên keo kiệt và lười biếng. Để tiết kiệm sức lực, những gì không cần phải động não sẽ không bao giờ động não.
Tóm lại, một khi đã bước trên con đường này. Chỉ còn cách phấn đấu nỗ lực xông pha lên phía trước. Nếu bị tụt lùi phía sau, trở thành bước đệm cho người khác. Hậu quả sẽ rất khôn lường.
>> Người nghèo ít tiền làm thế nào để thay đổi vận mệnh?
Hạnh phúc là cảm giác thỏa mãn liên tục và ổn định. Càng thành công lại càng không hài lòng. Đây là hai điều hoàn toàn trái ngược. Không hài lòng để lấy động lực khiến mình thỏa mãn. Dù gì, rất ít người khi cần thứ gì đó có thể nói ra một câu “đủ rồi” và quay lưng bước đi.
Rất nhiều người trung thành với cuộc đời phấn đấu như những tín đồ tôn giáo. Chỉ cần lơi lỏng một chút sẽ cảm thấy áy náy. Cảm giác như trong lòng luôn phán định bản thân mình không có quyền lợi được vui vẻ vậy.
Muốn sống được như những gì bạn đã thiết kế, cần phải hy sinh bản tính của mình. Đồng ý hay không đồng ý, đáng hay không đáng…Câu trả lời và sự lựa chọn khác nhau đại diện cho những giá trị nhân sinh quan khác nhau.
Trên thực tế, mỗi người đều có nhân sinh quan của riêng mình. Dù bạn có suy nghĩ hay không thì nhân sinh quan vẫn luôn tồn tại ở đó. Con người thường cảm thấy vui khi mình có ý chí tự do.
Chỉ ngay việc chọn hương vị kem mà mình muốn ăn, đối với những vấn đề thực sự ảnh hưởng tới cuộc đời. Rất nhiều người sẽ trực tiếp giao phó nó cho “càng thành công càng tốt”.
Bỏ qua những khả năng khác mà không cần phải suy nghĩ gì. Ý chí tự do thực sự chẳng giúp ích được gì cho bạn.
Chúng ta không hề biết rằng, cái nghèo mà chúng ta không nghìn thấy lại đang chỉ huy chúng ta. Nghèo không xấu hổ. Nhưng chỉ vì tâm lý nghèo mà muốn vơ vét chiếm dụng hết tất cả mọi thứ rẻ mạt. Thậm chí không cần tới danh dự và thể diện. Đó mới là điều đáng xấu hổ. Thậm chí còn khiến người khác căm ghét.
Tình cảm và lý trí là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau. Những gì thuộc về lý trí dù rõ ràng và dễ hiểu đến mấy, tình cảm vẫn không thể tiếp nhận.
Điều kiện bên ngoài đã thay đổi. Phương pháp tư duy trước đó có cần phải thay đổi theo thời đại hay không? Đây là vấn đề đáng để chúng ta phải đặt dấu hỏi chấm suy nghĩ và xem xét.