25 Tuổi cần làm gì để 5 năm sau “sướng một đời người” (P2)

3, Những người chưa từng khóc thầm trong đêm không đủ tư cách đđàm đạo v cuộc đời

Ngủ sớm không được sao? Thức trắng đêm có thể sẽ chết vì nhồi máu cơ tim.

Từ khi nghĩ rằng “tôi vẫn còn trẻ, cách cái chết rất xa” cho tới khi “cận kề với cái chết, tôi thực sự rất sợ hãi”, mà tôi chỉ mất 2 năm thời gian để đi hết cái khoảng cách đó.

-Tăng ca đến 2 giờ sáng, 7 giờ sáng tỉnh dậy đánh răng rửa mặt rồi đi làm.

-Cuối tuần chạy deadline đến 4 giờ sáng, 8 giờ sáng đồng hồ báo thức réo rắt gọi tôi dậy “hôm nay cũng là ngày phải kiếm tiền”.

-Mùa đông đến vùi đầu trong chăn để cày phim, cho tới khi điện thoại báo pin yếu còn 9% pin mới giật mình “trời, đã 3 giờ sáng rồi sao”.

Trí nhớ của tôi ngày càng kém, tăng cân vùn vụt, tính tình ngày càng bọ chó, dễ cáu, sắc mắt vàng vọt, tóc rụng cả mớ.

Một lần nọ, tôi đau tim đến phát ngất, khi tỉnh dậy đã được bạn bè đưa tới bệnh viện, bác sỹ nói tôi bị nhồi máu cơ tim vì thức khuya.

Tôi hoảng hốt, gọi điện thoại cho bố mẹ, bố mẹ lo lắng không quản ngày đêm bắt xe lên thành phố chăm nom tôi.

Ngày hôm sau, tôi phải đi làm đủ các loại xét nghiệm kiểm tra, bệnh viện lúc nào cũng đông người, tôi đeo khẩu trang, sắc mặt tái nhợt. Từ lúc đăng ký nộp tiền cho tới khi được vào làm xét nghiệm kiểm tra luôn phải xếp hàng rất lâu và rất dài.

Bố mẹ không cho phép tôi đi lại nhiều, bắt tôi ngồi im, còn bố mẹ đi tìm hỏi y tá bằng một dáng vẻ hết sức cung kính, sợ sệt không dám đắc tội. Đột nhiên tôi cảm thấy mình thật bất hiếu.

Nếu như ngày hôm qua tôi không thể tỉnh lại được nữa thì bố mẹ tôi phải làm sao bây giờ?

Tôi biết thức khuya nhiều da sẽ sạm, lỗ chân lông tô, nhiều nếp nhăn và mọc mụn nên tôi luôn sử dụng các loại mỹ phẩm dưỡng da cao cấp để thức đêm dài.

Tôi biết rằng thức khuya ngày hôm sau sẽ rất buồn ngủ, ngáp ngắn ngáp dài như con nghiện nhưng vẫn ôm điện thoại cày phim, mua sắm online cho tới tận nửa đêm gà gáy, sau đó lại tự trách mình và hối hận vì không ngủ sớm.

Tôi biết rằng thức khuya dễ bị đột tử nhưng vẫn tự an ủi mình rằng “thức nốt hôm nay thôi, mai đi ngủ sớm”, nhưng thực ra là vẫn tiếp tục.

Nguyên nhân tác hại, đạo lý to đạo lý nhỏ tôi đều hiểu cả nhưng tôi không làm được.

Suy cho cùng, trong tầng ý thức sâu thẳm của chúng ta có một thứ gọi là “cảm giác ý nghĩa”. Do hôm nay chúng ra chưa tìm thấy cái cảm giác ý nghĩa đó nên ý thức ngầm nói cho chúng ta biết rằng “chưa hoàn thành công việc nên chưa thể ngủ được”, “lãng phí mất ngày hôm nay rồi, ta phải làm gì đó mới được”.

Sở dĩ chúng ta thức khuya là do ý thức ngầm sâu xa đang trừng phạt chúng ra vì ngày hôm nay chưa tiến bộ.

Chỉ cần gõ từ khóa “thức khuya” trên google là sẽ xuất hiện một loạt các vấn đề liên quan tới thức khuya. Nào là “làm thế nào để nhanh chóng phục hồi sức khỏe sau khi thức khuya?”, nào là “làm thế nào để thức khuya khỏe mạnh”….

Xin hãy tin tôi, trước nay không bao giờ có cái gọi là may mắn thức khuya, hay thức khuya thành công cả, sớm muộn bạn cũng sẽ phải trả giá mà thôi.

Phương pháp tốt nhất chỉ có một đó là: hãy ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi làm kiếm tiền!

>> 30 tuổi, ngưỡng thời gian bị người đời phán là “phải thành công”

4, Tôi tưởng rằng tình yêu có nghĩa là sẽ được bảo đảm bởi chữ “yêu”

Sau này mới phát hiện ra rằng nó không cần phải chịu sự kỳ vọng còn nhiều hơn cả niềm vui.

Tôi là một người hay bất an, thiếu cảm giác an toàn, nội tâm nhạy cảm và đa nghi. Dù là bạn bè hay người yêu, chỉ cần đối phương có chút không vui là tôi sẽ nghi ngờ bản thân “có phải tôi đã làm gì sai khiến họ không vui chăng?”, “Người ta không trả lời tin nhắn của tôi, là không còn yêu tôi nữa sao?”

Một điều rất không may là, trước khi chưa ý thức được điều này, thì mối tình ba năm đã bị tôi bóp chết một cách tức tưởi.

Công việc của bạn trai cũ thường xuyên phải đi tiếp khách, cùng sếp tới các nhà hàng sang trọng, quán karaoke, quán bar, sàn nhảy…So với những cô gái xinh đẹp da trắng chân dài mà anh thường xuyên tiếp xúc thì tôi chỉ là hạt cát trên sa mạc.

Tôi thường lo lắng anh ấy sẽ giấu tôi điều gì đó. Anh ấy cũng ý thức được sự bất an của tôi nên những lúc không phải làm việc thường đưa tôi đi ăn, đi dạo phố, đi mua sắm. Dù làm việc có muộn đến mấy cũng đều gọi điện cho tôi.

Lúc mới đầu, tôi cũng rất yên tâm. Nhưng sau này khi tôi gọi điện thoại anh không bắt máy, tôi liền cảm thấy rất khủng hoảng, còn xem trộm tin nhắn trong điện thoại của anh.

Trong buổi hôn lễ của một người bạn, tôi bắt được hoa cưới, mọi người xung quanh hô hào anh ấy cầu hôn. Tôi lấy chiếc nhẫn ra rồi nói “em đã chuẩn bị hết rồi”, để ép anh ấy cầu hôn. Tôi cứ nghĩ rằng, lời hứa, chiếc nhẫn sẽ khiến tình yêu của tôi được bảo đảm an toàn hơn. Nhưng tôi đã sai rồi.

Công việc của anh ngày càng áp lực, thường xuyên làm việc đến nửa đêm, về đến nhà lại phải dỗ dành tôi. Cảm giác bất an, thiếu an toàn của tôi cả gốc lẫn lãi đè nặng lên vai khiến anh ấy mệt mỏi. Khóc lóc chán chê hạ màn bằng kết cục chia tay.

Những ngày tháng hậu chia tay thật khó khăn. Tôi lao đầu vào công việc để khiến mình tê liệt, tới phòng tập Gym vận động không ngừng nghỉ. Phải mất hơn 1 năm tôi mới có thể thoát ra được.

Sau này, tôi gặp lại anh trong một bữa tiệc sinh nhật người bạn. Nói chuyện với nhau, tôi mới biết cả tôi và anh ấy vẫn đều còn độc thân. Anh nói:

-Bây giờ rất khó để yêu ai đó hoặc chuyên tâm vào một mối tình nào đó.

-Tại sao vậy?

-Tại vì khi yêu em, anh đã dành tất cả tình cảm cho em, nhưng ngày đó dù anh làm thế nào em cũng không chịu tin anh. Em có bao giờ thử nghĩ rằng nếu anh không tốt, anh không yêu em thì tại sao anh lại có thể ở bên tận 3 năm liền? 3 năm đâu có ngắn đâu!

Tôi im lặng và không nói gì. Từ sau khi chia tay, tôi phát hiện mình là một người có lòng tự trọng thấp trong các mối quan hệ thân thiết. Tôi sẽ tự cho rằng mình không đủ tốt. Nội tâm tinh tế, nhạy cảm và yếu đuối khiến tôi không thể tiếp nhận được chính mình.

Tôi luôn cảm giác mình không có bất cứ thứ gì trong tay, tôi hy vọng đối phương có thể quan tâm tới tôi nhiều hơn. Khi anh ấy không thể đáp ứng được nhu cầu của tôi, tôi liền trở nên tức giận.

Nhà tâm lý học Brené Brown đã từng nói: “lúc thất bại, những người có lòng tự trọng thấp sẽ thường nghe thấy “tôi không đủ tốt”. Hoàn thành một việc gì đó lại nghĩ đủ mọi cách để phủ nhận sự thành công của mình. Trong đầu luôn vang lên câu nói “đừng tự cho rằng mình rất tài giỏi”, chút cỏn con này chẳng đáng gì.

Khi tôi ý thức được niềm tin tiêu cực “tôi không quan trọng” đó, tôi bắt đầu học cách phát giác cảm nhận của mình, dần dần tôi không còn tự trách mình nữa và còn học được cách từ chối người khác.

Thực ra trong một mối quan hệ, chỉ cần thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan gần giống nhau, ở bên nhau cảm thấy thoải mái là đủ. Thực sự rất muốn nói một câu xin lỗi với anh, người mà tôi đã từng khiến cho rất mệt mỏi.

Lời kết

Nhiều lúc, vượt thời gian lục lại ký ức xa xưa của bản thân, sẽ có được những cảm nhận khác nhau, hối hận, tiếc nuối đều có cả.

Dù là 20 tuổi ngựa non háu đá, 30 tuổi đầy nghị lực phấn đấu hay 40 tuổi điềm nhiên nhìn đời đều là những trải nghiệm độc nhất vô nhị của mỗi người. Dù tốt hay xấu đều là vết sẹo, dấu mốc đánh dấu tên bạn trên bản đồ cuộc đời.

Những trải nghiệm đau đớn hay tiếc nuối tới đứt gan đứt ruột đó đều có thể giúp bạn trưởng thành hơn.

Shuichi Otsu một y tá trẻ người Nhật Bản chuyên chăm sóc những người bệnh sắp lâm chung đã tận mắt chứng kiến di thư của hơn 1000 bệnh nhân đã viết lại trước lúc ra đi, sau đó đã tổng hợp lại thành một cuốn sách mang tên “25 điều tiếc nuối nhất của những người chuẩn bị sang bên kia thế giới”.

1, Không làm những việc mà mình muốn làm.

2, Bị cảm xúc khống chế cả một đời.

3, Dành quá nhiều thời gian vào công việc.

4, Không có được một đoạn tình cảm khó quên.

5, Không đi du lịch ở những nơi mà mình muốn tới.

Trông rất đơn giản và tầm thường. Sống một cuộc sống tầm thường và vô vị rất dễ, bạn có thể không đọc sách, không mạo hiểm, không vận động, không viết lách, không đi ra thế giới bên ngoài và không giày vò bản thân.

Nhưng điều hối hận nhất trong cuộc đời đó chính là “bạn vốn có thể”.

Tôi thà để mình hối hận vì sự việc đã rồi còn hơn là hối hận vì tất cả chỉ dừng lại trong suy nghĩ. Đó là cảm nhận lớn nhất của tôi ngày hôm nay so với tôi của tuổi 20.

Trả lời