Có một người đàn ông nghèo,bởi vì ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, anh ta đã khóc nức nở trước mặt Thượng Đế, bày tỏ nỗi khó khăn trong cuộc sống của anh ta, than rằng ngày ngày làm việc vất vả mệt nhọc nhưng cũng chỉ kiếm được vài đồng bạc. Sau khi khóc trong một thời gian dài anh ta đột nhiên phàn nàn rằng “Xã hội này quá bất công, tại sao người giàu có ngày ngày nhàn nhã tự tại còn người nghèo thì chịu đựng đau đớn, khổ cực mỗi ngày?”.
Thượng Đế mới mỉm cười và hỏi anh ta rằng “Thế nào con mới cảm thấy công bằng?” Người nghèo vội vàng nói “Khiến người giàu trở nên nghèo giống như con, làm công việc tương tự, nếu người giàu cuối cùng vẫn trở thành người giàu có thì con sẽ không phàn nàn nữa.”
Thượng Đế gật đầu “Được rồi!”. Nói xong Thượng Đế biến người giàu và người nghèo đều trở thành người nghèo. Sau đó, giao cho bọn họ một ngọn núi, mỗi ngày phải đào than để bán lấy tiền mua thức ăn, đào ngọn núi đó trong vòng một tháng.
Người nghèo và người giàu cũng nhau khai quật ngọn núi, người nghèo theo thói quen thông thường làm việc chăm chỉ, việc đào than đối với anh ta chỉ là chuyện nhỏ, vì vậy rất nhanh sau đó anh ta đã đào được một xe than, mang ra thị trường và bán lấy tiền, dùng toàn bộ số tiền để đi mua đồ ăn ngon và mang về nhà cho vợ con mình.
Người giàu đã không làm công việc nặng nề trong một thời gian, đào một lúc nghỉ một lúc, mệt đến mồ hôi đầm đìa, đến tối mới đào được một xe và mang xe đó ra bên ngoài để bán lấy tiền, dùng tiền đó để mua một vài chiếc cuốc cứng hơn, phần còn lại giữ lấy.
Ngày hôm sau, người nghèo dậy sớm bắt đầu công việc đào than, người giàu lại đi dạo ở chợ. Chẳng bao lâu sau người giàu mang về hai người nghèo khác, hai người nghèo này to cao vạm vỡ, họ chẳng nói chẳng rằng bắt đầu công việc đào than giúp người nghèo, người giàu chỉ đứng bên cạnh và quan sát bọn họ.
Chỉ trong một buổi sáng, người giàu đã ra lệnh cho hai người nghèo kia đào được một vài xe than, người giàu lại mang số than đó đi bán và thuê thêm một vài người khỏe mạnh khác, cho đến một ngày, ngoài việc tìm việc làm cho người nghèo, số tiền còn lại của người giàu còn nhiều gấp vài lần so với người nghèo.
Một tháng sắp trôi qua, người nghèo chỉ đào được một góc của ngọn núi, tiền kiếm được mỗi ngày đều chỉ dùng để mua đồ ăn thức uống ngon, cơ bản không có khoản dư. Còn người giàu thì ra lệnh cho công nhân đào bới gần hết ngọn đồi, kiếm được không ít tiền, anh ta dùng tiền để đầu tư và giao dịch, chẳng bao lâu sau trở thành người giàu có.
Kết quả không cần nói cũng biết, người nghèo không còn phàn nàn nữa.
Thành công không phải là bạn có thể làm được bao nhiêu việc mà là bạn có thể dùng bao nhiêu sức lực của mọi người để làm được bao nhiêu việc. Hãy học cách mượn sức mạnh đi! Tận dụng sức mạnh của người khác, mượn sức mạnh của các công cụ, mượn sức mạnh của nền tảng và mượn sức mạnh của hệ thống! Từ đó, bạn sẽ thấy được điểm đòn bẩy, để có thể làm rung chuyển cả thế giới.
Một con lừa bị rơi vào một cái hố rất sâu và bị bỏ rơi. Chủ nhân của nó cũng thật nhẫn tâm không cứu nó lên, đi qua và để nó cô độc một mình. Hàng ngày còn có những người đổ rác vào cái hố đó. Cừu rất giận dữ, chỉ là bản thân chúng không may mắn bị rơi xuống hố, chủ nhân không cần nó nữa, đến chết cũng không cho nó một cái chết thoải mái, mỗi ngày còn đầy đống rác xung quanh.
Thế nhưng đến một ngày suy nghĩ của nó đã thay đổi, nó quyết định thay đổi thái độ của nó đối với cuộc sống, mỗi ngày nó đều đạp rác xuống chân của nó mà không phải là bị rác đổ lên người, thậm chí nó còn tìm những thứ vụn vặt có dinh dưỡng từ rác để duy trì thể lực của nó. Cuối cùng cũng có một ngày, rác trở thành bước đệm của nó đưa nó lên trên mặt đất.
Đừng phàn nàn về sự thất vọng của bạn, đừng phàn nàn người đàn ông của bạn nghèo, đừng phàn nàn người phụ nữ của bạn xấu, đừng phàn nàn rằng bạn không có người cha tốt, đừng phàn nàn rằng công việc của bạn kém, lương thấp, đừng phàn nàn rằng bạn trống rỗng và còi cọc, không ai đánh giá cao bạn.
Trong thực tế có quá nhiều việc không được như ý muốn, ngay cả khi cuộc sống mang lại cho bạn toàn rác bạn cũng phải đặt rác ở dưới chân để leo lên đỉnh của thế giới này. Thế giới này chỉ quan tâm bạn đang đứng ở độ cao nào, không quan tâm rằng bạn leo lên vai người khác hay là leo lên rác để vươn lên cao. Thực sự mà nói những người bước lên từ rác đáng được tôn trọng hơn.
Cuộc sống, không có thất bại! Nhìn cuộc sống anh hùng và bắt đầu lại một lần nữa…
Cuộc sống chính là như thế, nếu có một chuyện gì đó xứng đáng làm tổn thương bạn thì bạn hãy đạp nó xuống dưới chân giống như rác, khiến nó trở thành bước đệm cho sự thành công của bạn.
Tự do tài chính là gì?
Tự do tài chính không phải là kiếm được nhiều tiền hay có nhiều tiền, mà là làm chủ tiền, không phải là nô lệ cho tiền bạc.
Làm thế nào để đạt được tự do tài chính?
Trong thời đại của nền kinh tế thông tin và tri thức, bất kể người có tiền hay người không có tiền, tại sao mọi người luôn gặp phải vấn đề tiền bạc ở khắp mọi nơi? Tại sao dễ dàng gia nhập các trò gian lận kinh tế? Tại sao dễ dàng rơi vào khủng hoảng nợ nần? Tại sao lại khó giữ được tiền, vân vân các câu hỏi tại sao.
Điều này là bởi vì thiếu đi một loại năng lực quan trọng đó chính là kinh doanh tài chính. Kinh doanh tài chính là khả năng của một người để đối phó với tiền (giàu có), kinh doanh tài chính cũng được gọi là giàu có IQ / tài chính thông minh. Từ quan điểm đào tạo kinh doanh tài chính, khóa học có thể chia thành “kinh doanh tài chính nhỏ” và “kinh doanh tài chính lớn”.
Chỉ bằn cách nghiên cứu cẩn thận cách kinh doanh tài chính lớn mới có thể đạt được tự do tài chính. Chỉ bằng cách thực hiện tự do tài chính mới có thể nhận ra được tự do về thời gian + tự do sức khỏe lành mạnh + tự do tâm linh.
Điều quan trọng nhất là chúng ta có thể tôn trọng cha mẹ của chúng ta tốt hơn, trước tiên phải là lòng hiếu thảo, hiếu thảo không thể chờ đợi. Ơn cha mẹ cao như núi Thái Sơn, cha mẹ quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời, cả đời chúng ta cũng không thể báo đáp được. Càng tôn trọng cha mẹ của mình thì gia đình càng hạnh phúc.