1, Học nhân viên kế toán, hãy tìm kế toán mạng
Cách đây không lâu, chủ đề “Sự khác biệt giữa những người độc thân tuổi 23 và những người độc thân tuổi 29” đã gây ra rất nhiều cuộc thảo luận nóng bỏng của cư dân mạng. So với việc nghiêm túc phân tích bản thân, nhiều người coi đây là một tác nhân tạo hương vị để trêu chọc mình. Nếu là một người so sánh bạn nghĩ sao?
Khi tôi 23 tuổi, mọi người đều nói “ Tôi phải ra ngoài đi bộ nhiều hơn mới có thể gặp được người đó”.
Khi tôi 29 tuổi, câu nói đó đã trở thành “Nếu người đó thực sự là chân mệnh thiên tử thì anh ta sẽ đến tận nhà để tìm tôi”.
Khi còn trẻ, tôi thích kết bạn, đi du lịch vòng quanh, tôi coi thời gian một năm như một thập kỷ, đi ra ngoài để tìm tình yêu cũng là tìm động lực của cuộc sống. Đến độ tuổi gần 30 mươi, tôi không còn cảm thấy xấu hổ nữa, tôi bị choáng ngợp bởi cuộc sống của mình, tôi chỉ muốn đến hai địa điểm đó là công ty và ký túc mà thôi.
Không có gì là lạ khi bị những người xung quanh chế giễu: “Ở tuổi 29, chân mệnh thiên tử đến tận nhà tìm bạn chỉ có thể là nhân viên nam giao hàng”.
Đến đây, đối với một người kế toán mà nói, khi 23 tuổi có rất nhiều kỳ vọng về công việc và tình yêu, khi 29 tuổi đối với công việc và tình yêu chỉ là sự chờ đợi.
>> Tuổi 25, trước ngưỡng cửa 30 và chênh vênh giữa cuộc đời
2, Nhân viên kế toán, trong 6 năm đó bạn đã trải qua những gì? Đối với việc độc thân bạn có hứng thú không?
Đó là bởi vì những bộ phim trên tivi quá hay? Hay trò chơi quá vui? Hay đường phố rất thuận tiện để đi dạo? Hay là, cuộc sống độc thân quá thoải mái, muốn trở nên trẻ hơn và muốn được tự do hơn?
Nói về nó bạn có thể không tin điều đó, giống như nhân viên kế toán của chúng ta, tất cả đều yêu thích công việc và thích làm thêm giờ, kế toán sẽ không vì tình yêu với con cái mà từ bỏ sự nghiệp.
Trên thực tế, không có tiền để lười biếng, nếu không chính là bởi công việc mà khiến tôi độc thân.
Sau khi tốt nghiệp, trong đầu tôi nghĩ rằng: Ha ha, tôi tốt nghiệp rồi, tôi tìm thấy công việc rồi, tôi có thể tự mình kiếm tiền rồi. Tôi không cần phải chôn vùi đầu mình để học bài kiểm tra, tôi hoàn toàn có thể thư giãn tự do vào cuối tuần, cuối cùng tôi cũng có thể chơi game, mua sắm, xem kịch, ngủ, leo núi, đi ra ngoài và có một cuộc sống thực sự. Nếu đi ra ngoài tôi còn có thể gặp được chân mệnh thiên tử của mình, từ đó mà sự nghiệp và tình cảm đều có cảm giác.
Nhưng sau khi đi làm tôi mới biết được rằng công việc có thể hoàn thành đúng giờ không phải tăng ca đã là tốt lắm rồi, sao có thể đi ra ngoài đi chơi hay làm gì khác được, cả cuộc đời này đều không thể. Chỉ có thể lên trên facebook xem bạn bè check-in, chụp ảnh đi đây đó bốn phương, mà tự an ủi lòng rồi vượt qua thời gian này như thế.
3, Bạn hỏi tôi về công việc những năm gần đây đã trải qua những gì?
Nói chung là cũng tốt, hàng ngày cũng vẫn làm thêm giờ, thức khuya, làm đơn, làm báo cáo tài chính, trên tay kèm theo hóa đơn đóng dấu báo cáo thuế hóa đơn tiền lương phát cho nhân viên, chênh lệch trong tài khoản, tài khoản bằng phẳng, tài khoản bằng phẳng nhưng sai, xem mức lương của người khác: Wow cao quá! Wow cái này còn cao hơn! Lương của tôi thậm chí còn không bằng một người dọn dẹp.
Sau khi cuộc sống quen thuộc diễn ra, nhìn thấy con số 1000000.0 tim tôi đã cảm thấy biến động, nhưng khi nhìn thấy con số 1000000.01 tôi lại không thể không xem xét lại.
Trong công việc, từ cuộc đấu tranh với những sóng gió mà tính cách của một người cũng thay đổi, từ một người dịu dàng, hiền dịu biến thành một con hổ dữ gầm gừ đáng sợ. Đến một ngày nào đó, trong văn phòng toàn là tiếng gầm rú của tôi: Sao lại tính sai thế này? Sao tài khoản vẫn chênh lệch? Số hóa đơn lần này lại sai, đã nói bao nhiêu lần rồi, tại sao vẫn sử dụng máy tính bấm tay, muốn chết à? Vân vân.
Sau nhiều năm làm việc không có ngày không có đêm, thắp đèn làm thêm giờ, bạn thử nói xem tôi còn động lực nào để đi tìm chân mệnh thiên tử của mình nữa?
Nhân viên kế toán đến tầm trung niên, điều kiện vật chất và tinh thần đều không thể theo kịp, họ lại quá lười biếng để trang điểm, ăn mặc, khi họ ra ngoài họ rất háo hức, họ muốn được đi đâu đó. Làm việc càng lâu họ càng thích ở nhà, không thích giao lưu xã hội, vẫn là ở nhà đợi duyên phận đến thì tốt hơn.