Chắc bạn cũng đang sống vội phải không?mỗi người có một quan điểm sống tuy nhiên trong xu thế hiện nay do ảnh hưởng của nhiều phim ảnh nên lớp trẻ thường hay được các bác lớn hơn gọi là sống vội.
Sống vội tức là sống hôm nay chứ không biết ngày mai. Sống không có kế hoạch, không hoạt định được tương lai. Bế tắc không giải bày được thì lấy vũ trường làm vui kéo theo các hệ lụy như ma túy ,tình một đêm. Yêu nhau thì sống thử không nghĩ tới hậu quả sau hôn nhân sẽ như thế nào….Những thành phần đó họ chỉ biết hôm nay có gì chứ họ không hề nghĩ ngày mai sẽ ra sao. Mình chỉ mong sao trào lưu ấy qa đi để lớp trẻ thơ bây giờ khi lớn lên sẽ không bị ảnh hưởng. Mình cũng cầu mong bạn không phải là mẫu người nằm trong trào lưu đó.
Sống gấp gáp cho theo kịp thơi đại, sống để hưởng thụ, sống như tiên như phật, đây gọi là những bữa tiệc trần gian.
Nói thật chứ sống như ông ấy thì chết nhanh hơn đó!
Nhưng cũng có những cách sống vội theo hướng tích cực hơn. Có lẽ , khi nhắc đến ông hoàng của thơ tình , người ta sẽ cảm nhận điều đầu tiên ở Xuân DIệu chính là sức sống mãnh liệt . Những từ đâu ông lại có một sức ông như vậy ? Đó là vì tình yêu cuộc sống xuất phát từ trái tim nóng bỏng của Xuân DIệu . Qua bài thơ Vội vàng , ta có thấy được điều đó . Tác giả cảm nhận được dòng chảy cực nhanh nhưng lặng lẽ của thời gian nên mới mang tâm trạng lo lắng , gấp gáp như muốn hưởng thụ hết cái đẹp , cái hay của cuộc đời .
Lẽ sống vội vàng đã được triển khai bằng một bài thơ với những sáng tạo độc đáo về hình ảnh và ngôn từ, trong đó cảm xúc như dòng chảy trên bề mặt luân lí như một mạch ngầm ẩn hiện. Bài thơ là lời giục giã hãy sống tích cực hơn, sống cao độ từng giây từng phút cuộc đời để nhân gấp nhiều lần sự sống.
Nếu như trong thơ ca của những thi sĩ lãng mạn ngày xưa, thiên đường là chốn bồng lai tiên cảnh, là nơi mây gió trăng hoa, thì trong quan niệm thơ của Xuân Diệu, cuộc sống trần gian mới thực là nơi hạnh phúc nhất, là nơi xinh đẹp và căng mọng nhựa sống nhất! Thơ lãng mạn của ông luôn có một niềm say mê ngoại giới, khác giới, một niềm khát khao giao cảm với đời, một lòng ham sống mãnh liệt đến tràn đầy. Dường như lòng yêu đời, yêu cuộc sống của ông đã biến cái ham muốn “tắt nắng”, “buộc gió” trở nên quá táo bạo, đến độ lo âu trước sự thay đổi của đất trời, cảnh vật…muốn ôm tất cả, muốn giữ lại tất cả thiên nhiên với vẻ đẹp vốn có của nó. Ước muốn níu giữ thời gian, chặn vòng quay của vũ trụ,đảo ngược quy luật tự nhiên, phải chăng là ông đang muốn đoạt quyền tạo hóa. Nhưng trong cái phi lí đó, vẫn có sự đáng yêu của một tâm hồn lãng mạn yêu cuộc sống. Với ông, sống là cả một hạnh phúc lớn lao, kỳ diệu, sống là để tận hưởng và tận hiến.