Trước đây ở vùng nông thôn có phong tục, mỗi một người khi trưởng thành, người nông dân sẽ không hái hết quả hồng, họ luôn để lại một ít hồng trên cây. Tại sao người ta lại làm như vậy?
Hóa ra, ở vùng thôn thôn có phong tục để lại một ít hồng chín ở trên cây, thứ nhất là để những người đi đường muốn ăn có thể trực tiếp dừng lại để hái, thứ hai là để cho những chú chim không bị chết đói trong mùa đông lạnh lẽo. Mọi thứ đều rất linh hoạt, khi mùa xuân đến, những chú chim sẽ bắt những con sâu trên cây để năm sau sẽ là một vụ thu hoạch bội thu.
Để lại một số quả hồng trên cây lại là một hành động cực kỳ có lợi, cũng là một cách “thả con săn sắt bắt con cá rô”. Việc “thả” không hẳn là mất đi, sẽ có một ngày theo một cách khác mà “bắt” được.
“Con người biết cách sống hoặc là người biết cách nắm lấy thành công thực ra đều hiểu hai chữ “đành lòng”. Có được có mất, không mất không được mất ít được ít, mất nhiều được nhiều.
>> Bạn đang theo đuổi cuộc sống tốt đẹp, hay một cuộc sống thành công?
1, Không mất không được
Có một câu trong “Ngọa hổ tàng long” như sau “Khi bạn siết chặt nắm đấm của bạn, trong tay bạn sẽ không có gì, khi bạn mở rộng mười đầu ngón tay bạn có thể có cả thế giới”. Trong thế giới này, được và mất là cân bằng, được ít mất ít, được nhiều mất nhiều, không được không mất, có được có mất. Đôi khi không đành lòng mất đi bạn lại không có được thứ bạn muốn.
Thời cổ đại có một người giàu có mang theo một túi vàng và băng qua một con sông bằng thuyền, có ai ngờ được rằng khi ra giữa sông đột nhiên đảo gió và sóng và con tàu sắp bị lật ngã. Người lái thuyền nhanh chóng thuyết phục anh ta ném túi vàng xuống để cứu mạng sống của mình nhưng anh ta nhất định níu giữ lấy vàng và không chịu buông bỏ. Cuối cùng anh ta bị chìm xuống sông cùng với túi vàng đó.
Có lẽ bạn sẽ cảm thấy nó vô lý, làm gì có ai vì một túi vàng đến mạng sống của mình cũng không cần? Thế nhưng thử nhìn xung quanh chúng ta xem, không phải là có rất nhiều người vì kiếm tiền mà làm thêm giờ, thức khuya và sống một cuộc sống mệt mỏi hay sao?
Đôi khi chúng ta muốn đạt được càng nhiều thì ngược lại mất càng nhiều hơn và trở nên bất hạnh. Càng không muốn từ bỏ bạn càng mất nhiều thứ quý giá nhất. Vạn sự có mất mới có được, càng không mất lại càng không được. Cho đi một chút mong muốn sẽ đạt được hạnh phúc, bỏ một chút đồ ăn không tốt sẽ có sức khỏe khỏe mạnh, bỏ một chút ám ảnh sẽ nhận lại được cứu trợ.
2, Mất nhiều được nhiều
Trong Kinh Phật có nói “Chịu mất đi một thứ nhận lại hồi đáp cả vạn thứ”. Cuộc sống của con người cũng giống như đất nông nghiệp, trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu, nếu muốn có được một cuộc sống tốt chúng ta phải dùng tâm của mình để làm việc một cách cẩn thận. Nếu bạn sẵn sàng gieo hạt giống để kinh doanh thì chắc chắn đến một ngày bạn sẽ đạt được trái ngọt.
Những người chịu cho đi, ông Trời đều có mắt và nhìn thấy, ghi nhớ trong sách nhân quả đợi thời cơ chín muồi, ông Trời sẽ ban cho mọi người phước lành và hồi đáp. Càng mất nhiều lại càng đạt được nhiều.
Chẳng hạn trên con đường đi lấy kinh của truyện “Tây Du Kí”, Tôn Ngộ Không một mực trung thành, vào sinh ra tử để bảo vệ sư phụ Đường Tăng của mình, vì vậy cuối cùng Tôn Ngộ Không đã có phong ấn để chống lại Đức Phật.
Chư Bát Giới luôn lười biếng, thường trốn việc và không làm gì cả, luôn chỉ tìm đồ ăn và không giúp gì nhiều trên con đường đi lấy kinh vì thế mãi chỉ mang danh một sứ giả.
Sa Tăng trên đường đi luôn là người vác hành lý, chỉ bảo vệ được bản thân mình, khi xảy ra chuyện chỉ biết hét lên “Sư Huynh, Sư Phụ bị yêu quái bắt đi rồi”, “Sư Huynh, Nhị Huynh bị yêu quái bắt đi rồi”, “Sư Huynh, Sư Phụ và Nhị Huynh đều bị yêu quái bắt đi rồi”. Cho nên, cuối cùng Sa Tăng chỉ là nhân vật có một bức tượng vàng.
Có nhiều lúc bạn nghĩ rằng làm việc gì trời không biết, đất không hay, trên thực tế ông Trời đều nhìn thấy hết và ghi nhớ tất cả những việc mà mọi người làm trong luật nhân quả. Thế nhưng, khi làm việc tốt đừng hỏi báo đáp, phước lành sẽ đến với bạn theo cách bất ngờ nhất. Đừng làm việc ác, thần linh luôn dõi theo, vì thế ác giả chắc sẽ ác báo.
Mất càng nhiều thì được càng nhiều, Thượng đế sẽ không lãng phí đối với những người cho đi nhiều.
3, Không mất cuối cùng cũng mất hết
Một anh bạn của tôi, anh ta có hai con dấu một là “sẵn sàng” , thứ hai là “không sẵn sàng”. Có một lần, bạn bè hỏi anh ta: Tại sao bạn lại chỉ dùng con dấu “sẵn sàng”, con dấu “không sẵn sàng” lại không dùng một lần nào? Lúc này anh bạn tôi mới phát hiện ra rằng, hóa ra bản thân anh ta thực sự chưa bao giờ dùng con dấu “không sẵn sàng”.
Điều này có phải biểu thị rằng dù có thế nào cũng không dùng con dấu “không sẵn sàng” hay không? Anh ta nói “ Trong cuộc đời có quá nhiều thứ không đành lòng, có rất nhiều người không đành lòng, có rất nhiều thứ không đành lòng, có rất nhiều nơi không đành lòng, có rất nhiều lần không đành lòng, đôi khi bản thân cũng cảm thấy chán với sự không đành lòng, không sẵn sàng này”.
Sau tuổi trung niên, biết rằng mọi thứ đều khó khăn, cuối cùng vẫn là phải sẵn sàng, ngay cả khi chúng ta không sẵn sàng chúng ta cũng phải miễn cưỡng giữ nó và rồi nhất định phải sẵn sàng.
Trong thực tế, cuộc sống là một hành trình từ “không sẵn sàng” đến “sẵn sàng”. Khi chúng ta sinh ra chúng ta trần truồng mà được sinh ra, trải qua yêu ghét giận hờn, tình yêu, niềm vui, nỗi buồn, vận mệnh cứ dần dần có đầy đủ ó các cung bậc cảm xúc, cuộc đời con người có quá nhiều người và sự việc khiến chúng ta không đành lòng.
Không đành lòng rời xa cha mẹ, người yêu, con cái, những người bạn cũ, danh tiếng, tài sản trong tay, sự già đi của tuổi tác, vân vân. Chính vì có quá nhiều “không nỡ” mới khiến con người trân trọng hơn vào thời điểm hiện tại, trân trọng vào con người ở trước mắt.