Trình bày kể về một món quà đáng trân trọng (ý nghĩa) mà em nhận được

Trong cuộc sống, ai cũng sẽ được nhận những món quà. Có những món quà to, có những món quà nhỏ. Có những món quà đắt tiền. Có những món quà lại tràn đầy ý nghĩa. Bài viết ngày hôm nay, chúng tôi xin chia sẻ tới các bạn nội dung đoạn văn trình bày kể về một món quà đáng trân trọng (ý nghĩa) mà em nhận được.

Trình bày kể về một món quà đáng trân trọng (ý nghĩa) mà em nhận được

Kể từ khi tôi sinh ra đến giờ, tôi nhận được một món quà quý giá nhất. Có thể bạn cảm thấy hoài nghi về điều này. Nhưng thực ra, món quà đó, thường hiện hữu trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta. Bất cứ ai cũng đã từng nhận được món quà quý giá nhất trên thế giới này.

Buổi sáng, mẹ thường chuẩn bị những bữa ăn phong phú. Để dành cho tôi những món ăn vừa ngon vừa dinh dưỡng. Còn mẹ chỉ ăn một chút. Không chỉ có vậy, mẹ còn luôn nhường những thứ mà tôi thích ăn cho tôi. Đây chính là món quà tốt nhất mà tôi nhận được.

Buổi tối, khi chúng tôi đều đã chìm vào trong giấc ngủ. Mẹ lại lặng lẽ đến bên cạnh giường, đắp chăn cho chúng tôi. Không để chúng tôi bị cảm lạnh. Mẹ còn xua muỗi cho chúng tôi, không để chúng tôi bị muỗi đốt. Để chúng tôi có những giấc ngủ ngon. Tối nào cũng vậy, tối nào chúng tôi cũng mơ thấy những giấc mơ đẹp. Đây chính là món quà trân quý nhất mà tôi nhận được.

Trình bày kể về một món quà đáng trân trọng (ý nghĩa) mà em nhận được

Những lúc làm sai bài tập, mẹ miệt mài chỉ dạy chúng tôi. Nếu không biết mẹ sẽ dạy đi dạy lại. Nếu không hiểu mẹ sẽ nói đi nói lại cho đến khi in hằn vào trong tâm trí của chúng tôi. Những lúc chúng tôi làm sai điều gì đó. Mẹ không hề phê bình, mà ngược lại sẽ nhẹ nhàng nói cho chúng tôi biết sai ở đâu và sửa như thế nào. Đó chính là món quá đáng trân trọng nhất mà tôi nhận được.

Những lúc tôi bị ốm, mẹ tất bật đưa tôi đi bệnh viện, khám bệnh, lấy thuốc, tiêm thuốc rồi lại truyền thuốc. Cứ mỗi lần như vậy, tôi lại thấy những hạt mồ hôi lấm tấm trên trán của mẹ. Mẹ thường vỗ về, an ủi tôi, hỏi tôi có đỡ hơn không. Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến. Đó chính là món quà quý giá nhất mà tôi nhận được.

Đến đây, các bạn chắc hẳn đã đoán được món quà mà tôi đang nhắc đến là gì rồi chứ? Đó chính là tình yêu của mẹ. 9 tháng mười ngày mang nặng đẻ đau rồi lại nuôi lớn chúng ta trưởng thành. Mẹ của chúng ta đã phải hy sinh rất nhiều. Dù chỉ là một cái ôm, dù chỉ là một nụ cười nhỏ bé. Nhưng bên trong đều chan chứa tình yêu của mẹ.

Tình yêu của mẹ dạt dào trong tim mỗi chúng ta. Tình yêu của mẹ chính là món quý đáng trân trọng và ý nghĩa nhất mà chúng ta nhận được trên thế giới này.

>> Trình bày viết một đoạn văn về tình bạn tuổi học trò (tình bạn ngây thơ trong sáng)

Trình bày kể về một món quà đáng trân trọng (ý nghĩa) mà em nhận được

Quà tặng giống như một tia nắng mặt trời cuối ngày làm ấm áp cõi lòng ta. Quà tặng giống như là một làn gió xuân, thổi bay những phiền não trong ta. Quà tặng giống như một dòng suối róc rách, hát vang những bài ca chân tình. Quà giống như một ly rượu thơm, ngất ngây cuộc sống của ta.

Quà tặng là thứ không thể thiếu trong cuộc sống của chúng ta. Tôi đã từng nhận được rất nhiều món quà khác nhau. Nhiều như những vì sao trên bầu trời không thể đếm xuể. Những món quà đó có to có nhỏ. Có xinh đẹp, có bình thường. Nhưng dù có thích hay không, thì hầu hết trong số chúng đều đã bị tôi lãng quên. Duy chỉ có một lần, bố tặng cho tôi một món quà. Đến giờ tôi vẫn nhớ như in, tôi cảm thấy nó vô cùng trân quý và ý nghĩa.

Khi đó, tôi vừa mới vào lớp 1. Từ một đứa trẻ mẫu giáo hoạt bát tôi dần dần trở nên trầm lặng và ít nói hơn. Lên lớp chỉ nghe giảng, chỉ nghe các bạn khác trả lời câu hỏi. Không bao giờ dám giơ tay trả lời. Ngồi trong lớp không nói một câu nào, cũng không phát biểu một lần nào. Tôi cứ im lặng như vậy cho đến lần họp phụ huynh đầu tiên.

Trình bày kể về một món quà đáng trân trọng (ý nghĩa) mà em nhận được

Lần đó, bố đi họp phụ huynh cho tôi. Khi đó, trong lòng tôi vô cùng thấp thỏm. Tôi trải qua một buổi sáng lo âu và hoảng loạn. Sau buổi họp phụ huynh, bố tôi trở về nhà. Tôi lí nhí hỏi bố: “Cô giáo phê bình con phải không ạ?”. Bố nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến, rồi xoa đầu tôi nói: “Không đâu con. Cô giáo nói con gái của bố rất ngoan, dũng cảm và tự tin. Vậy nên cô giáo rất yêu quý con”. Nghe xong những lời này, tôi thở phào nhẹ nhõm. Thì ra, thầy cô giáo không hề ghét đứa học sinh như tôi.

Sau lần họp phụ huynh đó, tôi có thêm tự tin hơn. Dần khôi phục được sự hoạt bát trước đó. Lên lớp hăng hái giơ tay phát biểu. Thành tích học tập ngày càng tốt. Sau này, trong cuộc nói chuyện của bố mẹ, tôi biết được rằng, cô giáo không hề tuyên dương tôi như bố nói. Ngược lại còn phê bình tôi không đủ tích cực. Sợ tôi không theo kịp các bạn. Nhưng bố lại không nói sự thật cho tôi biết. Bởi tôi biết, đó là một lời nói dối đầy thiện ý.

Lời nói dối đầy thiện ý đó của bố giúp tôi thay đổi thái độ học tập. Khiến tôi có cảm hứng học tập. Nếu như, sau lần họp phụ huynh đó mà bố phê bình tôi. Thì có lẽ đến giờ tôi vẫn im lặng không nói một lời nào. Tôi vô cùng biết ơn bố. Biết ơn lời nói dối đầy thiện ý của bố. Bởi đó chính là món quà quý giá nhất, ý nghĩa nhất mà tôi nhận được trong cuộc đời này.

Trả lời