Em, đôi mắt đen óng ánh mang theo những niềm vui, mái tóc ngang vai bồng bềnh trong gió Xuân, anh biết em đang chờ anh ở điểm Bus gần đây thôi, chỉ là anh cứ mãi loay hoay đi tìm điểm bus ấy. Và ta sẽ lên chung một chuyến xe, chuyến xe mà anh sẽ trả đủ tiền để hai ta đi hết cuộc đời bên nhau.
Cầm trên tay tách trà nóng bên đường, thư thái dưới tán ô che có ghi chữ thương hiệu Coca Cola, thêm chút mưa phùn và gió nhẹ đúng vị đặc sệt của mùa Xuân. Anh bồi hồi thẩn thơ ngân nga giai điệu của ca khúc Hai Chúng Ta, lòng thấy mong chờ, xốn xang tự hỏi “Em, em chờ anh đã lâu chưa?”.
Mùa Đông giường như đã ngưng lại nhường chỗ cho mùa Xuân trong phút chốc, cũng bởi nụ cười nhẹ nhàng trên môi em, cô gái đến từ phương xa mang theo chút gió Xuân ngọt mát, khéo léo đùa vui trên làn má anh, con tim anh cứ rạo rực nhảy múa, tung tăng bên em trong giai điệu đậm sâu như một bài hát sẽ không ngừng.
“Em sẽ không nghĩ đến những chuyện buồn, cho dù em có buồn bao nhiêu chăng nữa, em cũng sẽ luôn nhớ về những khoảnh khắc vui, anh không được làm em buồn đâu đấy, nếu không em sẽ giận anh cho mà xem”. Em thì thầm bên tai anh trong gió, anh không hứa sẽ mang đủ đầy sang giàu, nhưng chắc chắn hứa sẽ mang niềm vui hạnh phúc từ trong tim đặt trong đôi tay nhỏ bé em mỗi ngày, và trong cả giấc mơ say nồng.
Hãy luôn tin và yêu em nhé, anh sẽ đến điểm Bus gần đây nhanh thôi, và nắm lấy bàn tay nhỏ bé đưa em đi qua những gian khó, để mang nhiều hơn những niềm vui, để em không còn phải cười một mình, để em không còn phải tìm lý do vui cho chính mình dù đang buồn, để mang đến hạnh phúc chan chứa trong em.
Tiếng đài phát thanh đâu đó điểm thời gian đã 17h00, anh say xưa ra về với niềm hạnh phúc mỉm cười trên môi, vì biết em cũng đang cười nhẹ nhàng trong gió Xuân bên anh.
Phải không em, cô gái ngọt ngào của mùa Xuân, yêu không!