Ánh mắt đầu tiên gọi mở trái tim anh cất lời, nói tiếng thương, tiếng yêu, tiếng nói cứ thổn thức hòa vào từng từng nhịp đập trong anh.
Em đến nhẹ nhàng làm xua tan cái giá lạnh của mùa Đông, như muốn gọi những tia nắng ấm áp và từng hạt sương mai mát dịu của mùa Xuân.
“Em lạnh không? Quàng khăn nhé!”
Em khẽ từ chối vì đấy là buổi gặp đầu tiên, kể từ lần gặp em trong giữa vô vàn cô gái xinh đẹp. Anh chẳng thích, ánh mắt cứ hướng về phía em càng nhiều hơn, đến nỗi anh quên mất phải làm “nhiệm vụ” của mình trong ngày cưới chị.
“Ngây ngô”, “Nhẹ nhàng”, “Giản đơn”, “Tinh tế”, là những tính từ bé xíu anh dùng để diễn tả về em, sẽ chẳng thể nói hết, chẳng thể dùng câu chữ viết trọn vẹn về em.
Trái tim anh cứ thổn thức thôi!
Cứ gọi từng nhịp về phía em, cứ reo ca, nhảy múa, tung tăng hát vui!
Dẫu biết rằng Dù chẳng phải anh, thế mà cứ yêu thôi! Chỉ bởi vì đã trót yêu.
“Em! Cứ hạnh phúc nhé! Không hạnh phúc, anh sẽ giận đó!”