Nỗi lòng người mẹ Do Thái: Làm thế nào để huấn luyện con mình trở nên giàu có?

Mọi người thường nói “Trí tuệ là trong tâm trí của người dân, tiền bạc là nằm trong túi của người do Thái”. Có thể cung cấp những sản phẩm có giá trị hoặc kiếm lợi ích từ dịch vụ hợp lý, hợp pháp, mới là những thứ đáng được tôn trọng.

Jack Ma cũng đã từng nói “Doanh nghiệp không kiếm ra tiền là doanh nghiệp phi đạo đức”. Do đó, sự khôn ngoan của người dân cùng với sự nhạy cảm của người Do Thái về tiền bạc cộng lại mới bằng một người giàu có.

Năm 1992, khi tôi được chuyển về Israel, anh cả 13 tuổi, anh hai 12 tuổi và con gái 10 tuổi vẫn ở trong nước nhà trong thời gian này. Sự lựa chọn để trở về Israel vào thời điểm đó đã hoàn toàn là đi vào ngõ cụt.

Cha tôi là một người Do Thái, chạy trốn đến Thượng Hải trong Thế chiến II, và đã sinh ra tôi vào thời điểm đó. Mẹ tôi đã bỏ rơi chúng tôi khi tôi còn rất trẻ, khi cha tôi qua đời ở tuổi 12, tôi đã trở thành một đứa trẻ mồ côi. Khi lớn lên, tôi làm công nhân nữ tại Nhà máy Đồng Thượng Hải.

Sau khi kết hôn đã sinh ba đứa con, người chồng đã bỏ chúng tôi mà đi. Ở Thượng Hải đầy những kỷ niệm đau đớn. Vào thời điểm đó, Trung Quốc và Nga chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao và với tâm trạng của người bị đào thải, tôi đã trở thành những hậu duệ Do Thái đầu tiên trở về Israel.

Những ngày đầu tiên đến Israel là khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi. Tôi không biết ngôn ngữ ở đó (ngôn ngữ Do Thái cổ đại do cha tôi dạy không còn được sử dụng ở Israel nữa) Tôi không biết chính sách ưu đãi nhập cư (những người mới nhập cư có thể có trợ cấp gia đình).

Trên đường phố Tel Aviv, tôi không biết cách làm thế nào để sống sót. Số tiền tiết kiệm mà tôi mang từ Thượng Hải chỉ có thể kéo dài trong ba tháng, tôi phải tìm cách kiếm tiền, và tôi cần phải đưa con tôi trở về bên tôi càng sớm càng tốt.

Tôi đã làm việc chăm chỉ và học ngôn ngữ cơ bản nhất của cuộc sống, sau đó tôi đã mở một gian hàng đầu tư nhỏ trên lề đường để bán chả giò. Đồng tiền chính thức của Israel là Shekel, 1 siếc-lơ được đổi thành 6 ngàn đồng Việt Nam, đồng tiền nhỏ hơn là Jagolo và 1 siếc lơ bằng 100 Jagolo.

Gian hàng nhỏ của tôi có thể kiếm được hàng chục siếc lơ mỗi ngày. Khi gian hàng của tôi ổn định vào tháng 5 năm 1993, tôi đón ba đứa con của tôi đến Israel. Những đứa trẻ lần đầu đến Israel bị nhiều người hàng xóm đổ lỗi.

Trước đây dù ở đất nước nào, tôi cũng luôn tôn trọng nguyên tắc không để trẻ em phải chịu khổ, tôi đủ tư cách làm một người mẹ tốt. Tôi đã gửi con đến trường học, trong thời gian đó tôi đi bán chả giò. Buổi chiều khi những đứa trẻ đến trường tôi ngừng bán hàng và ở trong bếp làm đồ ăn cho chúng.

Một ngày nọ, khi ba đứa trẻ ngồi quanh bếp và chờ tôi nấu ăn, người hàng xóm chạy đến và la mắng đứa con cả của tôi “Cháu là một cậu bé đã lớn, cháu nên học cách giúp mẹ chứ không phải đứng nhìn mẹ làm, còn bản thân thì đứng đó nhìn”.

Sau đó, người hàng xóm lại quay lại và mắng tôi “ Đừng nghĩ rằng sinh được con thì là mẹ, cô nên để cho bọn chúng độc lập đi”. Lời nói của người hàng xóm đã làm tổn thương chúng tôi, tôi và đứa con cả đều cảm thấy rất khó chịu.

Sau khi quay về nhà tôi an ủi đứa con cả “Không sao đâu, mẹ có thể tiếp tục, mẹ thích chăm sóc các con”. Thế nhưng, đứa con cả nói “Có lẽ cô hàng xóm đó nói đúng”. “Mẹ hãy để con thử cố gắng chăm sóc các em”.

Ngày hôm sau là ngày cầu nguyện, và những đứa trẻ tan học vào buổi trưa. Khi tôi đến gian hàng của tôi, con cả ngồi bên cạnh tôi học cách tôi làm chả giò, từng bước từng bước cho đến khi thành phẩm. Ngoài việc giúp đỡ bán hàng, con cả cũng đề nghị mang chả giò đến bán cho các bạn cùng lớp.

Mỗi buổi sáng anh cả và hai em mỗi người mang 20 chiếc chả giò đến trường, sau khi tan học, mỗi người đưa lại cho tôi thu nhập cảu 10 chiếc chả giò. Tôi cảm thấy rất đau lòng khi khiến chúng phải vác gánh nặng của cuộc sống trên vai từ khi còn nhỏ.

Tuy nhiên, chúng không thể hiện hay than phiền như tôi đã từng tưởng tượng, chúng nói với tôi rằng chúng dần dần biết được cảm giác kiếm tiền.

Hàng xóm thường xuyên đến trò chuyện với tôi, cho tôi biết cách một gia đình Do Thái vận hành và làm việc, cách giáo dục trẻ em. Người Do Thái không bao giờ cảm thấy rằng kiếm tiền là một hoạt động cần đạt đến một độ tuổi nhất định, bọn họ luôn nghĩ rằng cách giáo dục tốt nhất là dạy con kiếm tiền từ khi còn trong nôi.

Vợ của người hàng xóm nói với tôi rằng trong gia đình Do Thái, trẻ em không có thức ăn và sự chăm sóc miễn phí, mọi thứ đều có giá của nó, mỗi đứa trẻ phải học cách kiếm tiền để có được mọi thứ mình cần. Tôi cảm thấy rằng các phương pháp giáo dục như vậy là độc ác và không dễ chấp nhận.

Tuy nhiên, trẻ em ở đây cũng được thấm nhuần quan niệm này ở ngay tại trường học. Chúng dễ dàng chấp nhận quy tắc do Thái hơn tôi. Vì vậy, tôi quyết định thay đổi thói quen trước đây của mình và cố gắng đào tạo chúng để trở thành người Do Thái.

>> Bộ quy tắc kinh doanh không ai dạy bạn, nhưng người Do Thái luôn hiểu và họ kiếm được nhiều tiền nhờ vậy 

Trước hết, gia đình chúng tôi thiết lập một cơ chế sống tiết kiệm. Tất cả mọi thứ trong gia đình không còn được sử dụng miễn phí bao gồm các bữa ăn và dịch vụ do mẹ tôi cung cấp. Nếu ăn một bữa ở nhà, tôi cần phải trả 100 Yage Luo, giặt quần áo cần phải trả 50 Yage Luo, vân vân.

Trong khi tôi kiếm tiền tôi đã tạo cơ hội cho chúng kiếm tiền, mỗi chiếc chả giò tôi trả cho chúng 30 Yage Luo, nếu mang đến trường có thể bán với giá cao hơn và khoản tiền chênh lệch sẽ là số tiền mà chúng kiếm được.

Sau khi trở về vào buổi chiều ngày đầu tiên, tôi đã học được rằng cách ba đứa con bán chả giò khá khác nhau: đứa con thứ ba trung thực hơn bán theo giá cũ, 50 chiếc chả giò kiếm được 400.

Đứa con thứ hai dùng một chút thủ đoạn, 40 chiếc chả giò mang bán trực tiếp hết cho cantin ở trường, mặc dù chỉ kiếm được lợi nhuận là 200 nhưng nó nói với tôi rằng nhà trường đồng ý cho nó mỗi ngày bán cho nó 100 chiếc chả giò mỗi ngày.

Phương pháp của đứa con cả là nằm ngoài dự tính của tôi, nó đã tổ chức một bài thuyết trình tại trường với chủ đề “Đưa bạn đến với đất nước tôi”, nó đã thuyết trình về những kinh nghiệm khi còn ở trong nước, mánh khóe của bài thuyết trình là có thể miễn phí ăn chả giò nhưng muốn xem phải mua vé.

Mỗi chiếc vé có giá 10 Jagolo, mỗi chiếc chả giò được cắt nhỏ ra thành 10 miếng, nó thu hút được 200 người đến nghe, thu nhập được 2000 Jagolo, sau khi trả tiền phí thuê hội trường cho nhà trường lợi nhuận có nó thu về là 1500 Jagolo.

Ngoài phương pháp bán chả giò của đứa thứ ba nằm trong dự tính của tôi, phương pháp của đứa thứ hai và đứa cả đều vượt quá sức tưởng tượng của tôi. Tôi thực sự không thể dự tính được chỉ trong vài ngày từ một đứa trẻ hư hỏng đã trở thành một doanh nhân Do Thái nhỏ bé khôn ngoan.

Việc bán hàng của chúng không bị ảnh hưởng đến việc học hành một chút nào, để tìm ra những cách sáng tạo hơn trong việc kiếm tiền, chúng làm việc chăm chỉ để học và suy nghĩ. Nội dung bài giảng của giáo viên rất hấp dẫn họ, bởi vì bọn chúng vốn không được tiếp xúc với tinh thần giảng dạy như thế.

Thầy giáo hỏi chúng một câu hỏi như sau “Khi bạn bị một người ngoại giáo tấn công, bắt buộc phải lựa chọn trốn thoát cùng với một thứ, bạn sẽ lựa chọn cái gì?”. Đối với câu hỏi này, trả lời “tiền” hoặc “đá quý” là sai.

Điều này là bởi vì, cho dù đó là tiền hoặc đá quý, nó sẽ hoàn toàn bị mất một khi nó được lấy đi. Câu trả lời đúng là “giáo dục”. Không giống như tài sản, chỉ cần mọi người còn sống giáo dục không thể bị người khác lấy đi.

Bọn chúng đánh giá cao giáo viên nói câu này “Nếu bạn muốn trở nên giàu có thì nên học hỏi những điều ở phía trước, chúng sẽ rất hữu ích trong tương lai”.

Khi đứa con cả của tôi biết được luật nhập cư trong các lớp học pháp luật, nó đã nói với tôi rằng gia đình chúng tôi có thể sẽ nhận được cứu trợ tài chính khi di cư.

Tôi bán tín bán nghi đi đến cục di dân để đăng ký, kết quả nhận về được 6000 Shekel, số tiền này đối với gia đình chúng tôi là một số tiền lớn quá sức tưởng tượng.

Sau đó, đứa con cả nói với tôi rằng vì nó đã đưa thông tin đó cho tôi nên tôi phải trả cho nó 10% phần thưởng. Tôi do dự trong một thời gian dài và cuối cùng đã quyết định tặng cho nó 600, sau khi nhận được tiền nó đã dùng số tiền đó để mua quà cho tôi và hai đứa em của nó.

Nó nói với tôi rằng nó sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nữa. Nó đã sử dụng khoản thù lao này để đặt một lô hàng văn phòng phẩm rất rẻ, sau đó mang đến trường để bán. Lợi nhuận được tái đầu tư và tiếp tục mua, một năm sau số tiền trong tài khoản của nó đã vượt quá con số 2000 Shekel.

Điều phổ biến cho người Do Thái là tham gia vào các ngành công nghiệp không phải đầu tư vốn, tham gia vào các ngành mà những người khác không làm, không cần phải chi tiền và đầu tư để làm việc.

Trong khi đứa con cả đang kiếm tiền từ việc sử dụng tài nguyên trong nước thì đứa con thứ hai cũng làm như vậy, thế nhưng ông ta kiếm được lợi nhuận trong lĩnh vực tâm linh mà không cần vốn.

Đứa con thứ hai của tôi ở độ tuổi 14 với tài viết lách của mình đã tự mở cho mình một chuyên mục riêng trên một tờ báo, chuyên viết về phong tục của Thượng Hải, mỗi tuần viết hai bài báo, mỗi bài khoảng 1000 chữ, mỗi tháng kiếm được 8000 Jagolo.

Đứa con thứ ba là một cô gái, bởi vì là con út trong gia đình nên không thể hiện tài năng của mình trong việc kiếm tiền, nhưng tôi nhìn thấy nó rất vui mừng khi thấy sự lạc quan và sang trọng của người do Thái trong cuộc sống.

Nó học cách pha trà và làm đồ ăn nhẹ mỗi đêm, nó cẩn thận nấu một nồi hồng trà với những món ăn vặt tự chế biến của riêng mình, cả gia đình đã ngồi xuống vừa ăn vừa trò chuyện. Điểm tâm mà nó làm pha một chút hương vị giữa phương Đông và phương Tây, hai anh của nó cảm thấy rất thích thú.

Thế nhưng, những món điểm tâm này không phải miễn phí, hai anh của nó phải trả chi phí cho nó. Ngoài việc trả chi phí cho tôi và tự chi trả chi phí của mình, nó cũng sống một cuộc sống rất tốt.

Khi điều kiện kinh tế của gia đình tôi ngày càng dồi dào hơn, gia đình 4 người chúng tôi đã mở nhà hàng kinh doanh món ăn Trung hoa. Tôi chiếm 40%  cổ phần, con cả 30%, con thứ hai 20% và con út 10%.

Khi nhà hàng của chúng tôi ngày càng trở nên nổi tiếng, chúng tôi cũng đã có rất nhiều sự chú ý. Khi có báo đài đến phỏng vấn tôi đã trở thành một người nổi tiếng ở Israel.

Vào thời điểm này, tôi đã hoàn toàn nắm vững tiếng Do Thái, cộng thêm vốn tiếng mẹ đẻ của tôi, cuối cùng tôi đã được công ty Kim cương Quốc gia Israel mời làm đại diện chính tại nước nhà. Khi tôi trở lại đất nước của mình, những đứa trẻ cũng cùng đi với tôi.

Sau khi so sánh con mình với những đứa trẻ cùng trang lứa tại nước nhà, tôi nhận ra rằng con tôi đã trưởng thành hơn tôi nghĩ. Trước khi trở về nhà những đứa trẻ của tôi đã mua nhiều mặt hàng sản xuất từ Israel.

Sau khi trở về nhà, giáo viên đến gặp tôi, bà nói rằng con tôi đang bán hàng hóa từ Israel trong khuôn viên trường, từ trang sức đến trang phục dân tộc và thậm chí cả vỏ bọc đạn.

Tôi nói với cô giáo rằng tôi không có quyền can thiệp vào những hành vi của con tôi vì đó là cách mà chúng kiếm tiền để trả học phí, bởi vì tôi không còn chịu trách nhiệm cho tất cả các chi phí học tập của chúng nữa.

Đôi mắt của giáo viên đột nhiên trợn tròn, cô ấy không thể hiểu rằng một người mẹ có mức lương hàng tháng là $ 5,000 như tôi mà lại không cho con cái học phí để đến trường.

Tôi mời cô giáo thưởng thức đồ điểm tâm của con gái mình ở nhà với giá 2 đồng, mỉm cười và nói với cô ấy “Đây là sản phẩm của việc học tập các quy tắc Do Thái của con tôi ở Israel trong nhiều năm. Tôi tin rằng chúng sẽ trở thành những tài năng xuất sắc trong tương lai.”

Sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, đứa con trai cả đã thi vào trường du lịch, nó nói rằng nó một trở thành một tài năng du lịch chuyên nghiệp, sau đó nó đến Israel để bắt đầu công ty du lịch của mình và độc quyền các tour du lịch từ đó về nước nhà.

Năm thứ hai, đứa con thứ hai của tôi thi vào học viện ngôn ngữ quốc tế, nó nói ước mơ của nó là trở thành một nhà văn và kiếm được lợi nhuận mà không cần đầu tư hay cống hiến.

Đứa con thứ ba nói rằng nó sẽ đi học nấu những món ăn truyền thống, trở thành một đầu bếp bánh ngọt hàng đầu và sau đó đến Israel để mở cửa hàng bánh ngọt tốt nhất.

Sau khi trở về nước, tôi thấy rằng nhiều bậc cha mẹ nơi đây sống trong một tâm lý mâu thuẫn xung quanh suy nghĩ của họ , hy vọng rằng con cái của họ sẽ trở nên giàu có và giỏi giang trong tương lai, nhưng họ dường như sợ rằng con cái của họ sẽ bị nghiện tiền sớm.

Cũng giống như hiện tại một số gia đình muốn con cái của họ có một cuộc sống hạnh phúc trong tương lai nhưng lại sợ chúng sẽ rơi vào cái bẫy của tình yêu từ rất sớm.

Người Do thái chào đón sự ra đời của con cái của họ bằng cách khai thác âm thanh của đồng tiền vàng. Kiếm tiền là mục tiêu cuối cùng của cuộc sống của họ. Giáo dục và học tập là tất cả các quy trình phải có kinh nghiệm để đạt được mục tiêu này.

Câu nói này liệu có khó nói không? Thực ra đó chỉ là một câu nói rất đơn giản “Con à, mẹ muốn trở thành một người mẹ giàu có”.

Trả lời