Hà Nội, năm nào cũng thế, cuối Thu đầu Đông là y như rằng sổ mũi nhức đầu, có năm còn hai, ba ngày lận. Nhưng mùa thu ở Hà Nội vẫn ngọt ngào như thế, khi mà những sự kiện chính trị, những buổi gặp đàm phán của các quan chức cấp cao vẫn diễn ra, len lỏi ở đâu đấy những góc phố nhỏ của Hà Nội còn đọng chút hương hoa Sữa, vừa thấm vị nồng lại có vị thanh mát đặc trưng.
Tôi dừng chân ở một quán cafe trên phố Hoàng Quốc Việt, không gian thật ấm cúng khiến tôi không sao khựng lại cảm xúc, mà nếu như tôi có xảm xúc thì làn da trên cánh tay tôi sẽ nổi lên những đốm nhỏ li ti, tôi lại muốn hát một vài câu. Nếu ngay lúc đấy bắt gặp bài hát yêu thích của mình, có Míc, thì chắc chắn tôi sẽ lên sân khấu hát từ đầu đến cuối cho mà xem.
Tôi trút chiếc áo khoác và đặt nó gọn gàng trên lưng tựa của ghế, khi nãy tôi có mua tập truyện ngắn của một tác giả nổi tiếng Hàn Quốc, tôi cũng đặt nó trên chiếc bàn gỗ phía trước mặt. Rồi đến khi chọn thức uống, vì vừa bước dạo trên phố dưới ánh nắng ấm áp đầu đông, tôi muốn một chút đồ uống lạnh nhưng chợt nhớ ra, hôm qua tôi đã uống nước đá, ăn một chút Vừng, nên hôm nay tôi viêm họng mất rồi, chẳng thế mà tôi phải gọi 1 tách cafe ấm, mặc dù cơ thể đang nóng, nhưng tôi biết chỉ một chút nữa thôi cái hơi lạnh của điều hòa thả xuống từ phía trên, sẽ giúp tôi hạ nhiệt.
Tôi có một thói quen, đó là khi tôi vào quán cafe thì chắc chắn tôi sẽ gọi một tách cafe, cho dù là cafe nguyên chất, cafe trộn lẫn nhiều nguyên liệu, cafe pha, cafe gói thì nhất định phải có nguyên liệu cafe, và tôi đặc biệt không thích uống sinh tố ở quán cafe. Đối với tôi cafe là một thứ gì đó nghiêm túc, khi tôi đến cafe đồng nghĩa tôi chuẩn bị ra một quyết định hoặc tôi đang xem xét một kế hoạch.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, nhưng chưa có quyết định nào được đưa ra. Không sao, có thể ba mươi phút nữa khi tôi viết xong chủ đề này tôi lại có một quyết định nào đó thú vị. Nhưng tiếng nhạc ồn ã khiến tôi không tập trung để hoàn thành chủ đề tự sự này, tôi dừng lại và đến một con phố khác tìm chút dư vị cuối của mùa Thu Hà Nội, nếu tôi không nhanh lên, có lẽ mùa Thu sẽ kết thúc nhanh hơn tôi.
Nói đến đây, tôi chợt nhớ, Thu này tôi đã dành nhiều hơn thời gian cho công việc, mà quên mất mình vẫn chưa đi chơi mùa Thu Hà Nội.
Thế đấy, khi bạn không thể thưởng thức những gì tạo hóa mang đến cho bạn, bạn sẽ bỏ qua nó như một điều lẽ nhiên sẽ xảy ra. Thậm chí, khi bạn bỏ qua bạn vẫn không biết mình đã bỏ lỡ điều gì đó, đấy là khi bạn mất mát nhiều nhất.
Có thể mùa Đông Hà Nội sẽ lạnh, những đôi tình nhân, những ông già, bà lão, những đứa trẻ sẽ thu mình trong chiếc chăn ấm áp. Nhưng đã là Thu Hà Nội, không đi chơi sẽ là điều hối tiếc nhất với tôi. Tôi chưa kết hôn, năm nay tôi có rủ một cô bạn, nhưng cô ấy không đi nên tôi đã đi một mình, thực ra thì có ai đó di chung vẫn vui hơn nhưng với tôi đi chung hay đi một mình cũng vậy thôi, Thu Hà Nội vẫn ngọt ngào đến thế.
Còn với bạn thì sao, bạn đã kịp thưởng thức hương hoa Sữa nồng nàn nhưng lại thanh mát của Thu Hà Nội chưa ? Nếu vẫn chưa, có lẽ bạn sẽ phải chờ đến năm sau, khi mùa Đông của năm nay khép lại, và hai mùa của năm sau qua đi.
Một năm nữa đã chuẩn bị cất tiếng chuông hồi, nếu bạn còn dang dở với những kế hoạch nào của mình, hãy mau hoàn thành. Thời gian là tài sản của bạn, nhưng thời gian sẽ không chờ bạn đâu. Hẹn gặp bạn trong mùa Thu Hà Nội của năm sau. À không ! chắc gì mùa Thu năm sau tôi ở Hà Nội, nếu tôi có đi công tác không còn ở Hà Nội, tôi sẽ nhờ một vài người bạn của mình kể cho tôi nghe.