Hôm nay Lương sẽ kể cho các bạn nghe 1 câu chuyện, mà mình tin rằng bạn có thể áp dụng nó vào kế hoạch kinh doanh của mình. Câu chuyện nói về 1 cô nhân viên phục vụ, 1 người khách hàng nam giới 30 tuổi, và 1 nhà hàng hạng trung bình ở thành phố.
“ Khi tôi có chuyến công tác từ Hà Nội vào Sài Gòn, tôi vẫn nhớ mãi trong tim mình một câu chuyện giữa tôi và 1 cô nhân viên phục vụ trong nhà hàng.
Sau khi đáp chuyến bay tôi vào trung tâm thành phố Sài Gòn thuê 1 phòng khách sạn thì trời đã tối dần, lúc này là 6 giờ chiều tối. Tôi chuẩn bị rời khách sạn để tìm 1 quán ăn hoặc nhà hàng để dùng bữa tối.
Vì tôi không phải người tiêu sài mạnh tay, cho nên tôi chọn 1 nhà hàng hạng trung bình cách khách sạn hơn 1 km để nếu có lỡ xảy ra chuyện bất chắc thì tôi có thể về khách sạn nhanh chóng.
Trước khi bước vào nhà hàng tôi cần điền họ tên và ngày sinh, cùng món ăn ghi trên menu và đưa cho tiếp viên đứng gần đó. Họ sẽ chuyển Menu của tôi đến bộ phận bếp và tôi ra bàn ngồi chờ món. Trong khi chờ tôi rất háo hức vì không biết rằng món ăn Sài Gòn ra sao, mặn, cay, ngọt hay giống hương vị món ngon ở Hà Nội.
>> 4 Kiểu người có thể rủ họ cùng kinh doanh
Chờ 5 phút chưa thấy món ăn, tôi chờ thêm 5 phút nữa vẫn không thấy món ăn ra. Chợt có một cô gái mặc trang phục màu đỏ thắm khác so với mọi người bước tới gần, tôi chợt nghĩ rằng có thể cô ấy muốn hỏi tôi điều gì đó.
Nhưng không, khi dừng di chuyển và đứng chếch 30 độ nhìn tôi nói “ chào anh Lâm, em là nhân viên đại diện nhà hàng xin được chúc mừng anh ngày sinh nhật an lành, hạnh phúc”. Và sau đó thì một cậu nhân viên khác đưa chiếc bánh sinh nhật đặt trên bàn trước tôi.
Tôi xúc động và thừa nhận rằng tôi gần như đã khóc vì ở nơi xứ khách quê người như thế này mà tôi vẫn được đối xử như một người thân. Là bởi vì tôi không kịp dự chính buổi sinh nhật của mình ban trưa cùng vợ tôi vì phải khởi hành trước 1 tiếng, khi đi lòng tôi nặng trĩu vì đây là chuyến công tác dài 2 tháng. Tôi không ngờ rằng, ở đây, ở Sài Gòn tôi cũng được chào đón như 1 người thân.
Bất giác tôi nhớ khi nãy mình đã ghi ngày sinh trên chiếc Menu của nhà hàng, tôi liền hỏi nhân viên có đúng như vậy ? Cô ấy mỉm cười và gật đầu 2 lần để biểu thị đúng là như vậy.
Những ngày sau đó trong suốt 2 tháng công tác tôi đều đến nhà hàng dùng bữa vào buổi tối, và tôi quen các bạn nhân viên và quản lý nhà hàng đến thân thiết.
Khi đã trở về Hà Nội tôi vẫn thường xuyên gọi điện cho các bạn nhân viên để hỏi thăm cuộc sống của họ. Đó là 1 chuyến công tác dài và đáng nhớ, tôi thầm nghĩ nếu còn trở lại Sài Gòn tôi sẽ đến nhà hàng đó trước tiên.”.
Trong câu chuyện trên, Lương không hề nhắc đến chi tiết nào về món ăn có ngon hay không ngon, mặc dù nhà hàng là nơi kinh doanh món ăn. Như vậy thì kinh doanh có phải là bán hàng hóa hay không ? Có chứ nhưng muốn bán được hàng hóa thì bạn phải mua lòng tin của họ đã.